Cụ Cây, Lời Gọi Của Tổ Tiên & Hành Trình Trở Về Nhà

Hai năm trước, khi tôi trở về Việt Nam, một chuyến đi đến Phú Quốc đã dẫn tôi đến một trong những cuộc gặp gỡ sâu sắc nhất trong đời. Tôi được dẫn dắt để gặp Cụ Cây—một sinh mệnh cổ xưa đầy uy nghi, đứng bên biển, tỏa ra nguồn sinh lực thuần khiết.

Lúc đó, tôi vẫn đang trải qua một cú sốc văn hóa to lớn. Sau 25 năm sống ở nước ngoài, dù tôi đã chủ động quyết định quay về, nhưng Việt Nam không mang lại cảm giác là nhà. Tôi sống giữa hai nơi, Bali và Việt Nam, liên tục chạy visa mỗi tháng—nhưng, Bali lại có cảm giác như quê hương hơn.

Rồi tôi gặp CụMột vị thần hộ vệ. Một người gìn giữ trí tuệ. Cụ đã đứng đó hàng trăm năm, chứng kiến những đợt thủy triều, những cơn gió, và dòng chảy bất tận của sự sống.

Khi ngồi bên Cụ, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Trái tim tôi mở ra. Qua Cụ, tôi kết nối với tổ tiên—không chỉ gia tộc, mà cả dòng dõi của dân tộc Việt Nam. Như thể một bức màn đã vén lên—tôi có thể cảm nhận sự hiện diện, tình yêu thương, và lời gọi của họ.

Một sự chuyển hóa sâu sắc xảy ra trong tôi. Khi quay lại Bali, nơi đó không còn là nhà nữa. Việt Nam đang gọi tôi về.

Từ khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu một hành trình mới—tìm kiếm một mảnh đất để xây dựng ngôi nhà, để cắm rễ nơi mà trước đây tôi từng thấy xa cách, nhưng giờ lại cảm thấy gắn kết sâu sắc.

Hôm qua, tôi quay lại để tri ân Cụ. Cụ vẫn đứng đó, uy nghiêm trong sự tĩnh lặng. Tôi thì thầm lòng biết ơn—vì trí tuệ, vì sự dẫn dắt, và vì đã giúp tôi nhớ lại nơi mình thật sự thuộc về.


Khám phá thêm từ Con Đường Nhiệm Màu

Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.

Gửi phản hồi